watch sexy videos at nza-vids!
Thông báo: GameUngDungMienPhi.Wap.Sh đã chuyển về địa chỉ http://MeOLa.Yn.Lt
Các bạn hãy truy cập http://MeOLa.Yn.Lt để đảm bảo quyền lợi.
Android 5000 Game và Ứng Dụng miễn phí cho Android
» Wap Xem Phim Người Lớn (cấm trẻ em)

99 ngày và vô tận

- Thể loại: Truyện Ngắn Tình Yêu
- Đăng lúc: 14:58 19/11/2013
- Lượt xem: 294


“You say you love rain, but when it comes, you seek an umbrella.
You say you love the sun, but when it shines you seek shade.
You say you love wind, but when it comes, you close your window.
So that’s why I am scared when you say you love me”
[Bob Marley]

99 ngày và vô tận

Những câu hỏi thật khó có lời đáp. Và tôi trốn chạy nó. Bằng cách nghỉ việc mà không có một lời từ biệt.
Ngày thứ 58
Khi tôi lảng tránh ánh mắt anh, hỏi về chìa khóa tủ đồ, anh nhìn tôi lâu lắm:
-          Tại sao em muốn làm việc ở đây?
Hôm đó thực sự là một ngày trời rất đẹp, nắng vàng rộm quét qua khung cửa sổ, và người tôi thì khô ráo.
-          Em trốn bão, trốn mùa đông.
Tay anh chợt khựng lại
-          Vậy anh trả lương theo tuần cho em nhé
Anh đẹp. Vẻ đẹp của mưa. Trong trẻo,  khó hiểu và khó đoán. Tôi không bảo anh tôi sẽ ra đi, nhưng không hiểu sao, tôi nghĩ anh cũng cảm nhận được điều đó. Dù là lúc ấy hay bây giờ, khi tôi chỉ đang nghĩ đến anh , tim tôi vẫn đang đập nhanh hơn một chút.
-          Em có vẻ không thích lắm thì phải  – Anh kéo ngăn tủ phía dưới, đưa tôi chùm khóa sắc lạnh:
-          Bão tan rồi, nắng lên rồi. Chìa to nhất. Trả đồng phục ở phòng thứ nhất bên trái sau quầy đồ uống.
Và . . .
Tôi thấy anh định nói gì đó, nhưng thôi. Tôi bắt đầu lờ mờ hiểu sự khác biệt giữa trả lương theo giờ và theo tuần. Vào giờ phút đó, tôi cũng thấy mình chẳng khác gì những vị khách bình thường của Senze Fine. Ở lại với nó, nhưng chưa bao giờ hết lòng vì nó. Tôi cũng giống như váy hồng . . . sẽ không trả lời được câu hỏi đấy, cũng chẳng thể chữa lành vết thương chưa khép miệng của mình.
Tôi đến với Senze Fine trong vỏn vẹn 5 phút, nhưng không quên nó dễ dàng vậy được.
Năm đầu tiên nghe “Mùa đông đã qua” mà đắng lòng đến thế.
Dù gì, Senze Fine cũng chỉ còn là hoài niệm.
Ngày thứ 99
Đang độ xuân, mà sao Hà Nội trông buồn quá. Gió chỉ thổi nhẹ thôi, cũng khiến căn nhà bé nhỏ sao dữ dội. Tiếng bát vỡ,  tiếng cãi vã, tiếng xầm xì , … những điều hỗn độn vừa cũ vừa mới. Thời gian thì khác nhau, còn mục đích và bản chất làm khổ nhau thì chẳng hề đổi khác.
Câu chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là một trong số rất nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao, đau quá. Có lẽ, cũng giống như giọt nước tràn ly, điều gì đến rồi sẽ phải đến.
Định thần lại, tôi thấy mình đang đứng trước cửa Senze Fine từ lúc nào.
****
Cửa quán với 12 lát gạch và con đường sỏi trải dài, chiếc bảng đen với hai vết nứt ở phía sau nói mãi mà chủ quán chẳng thay , tầng 2 với 4 chậu hoa ngày nào cũng phải tưới nước… Hóa ra, có quá nhiều thứ ở nơi này đã lẳng lặng nằm tọt trong góc tâm hồn tôi từ lúc nào không biết.
Có lẽ, tôi nhớ Senze Fine nhiều hơn tôi tưởng.
Khi tôi định đi, một ai đó từ quán cũng đang bước ra. Và đó là . . . anh. Vẫn những nét ấn tượng như thế. Chân mày đậm, đôi mắt buồn với lông mi đẹp chết người.Tôi bối rối, định cúi đầu chào anh một chút. Tôi khẽ khuơ tay định nói xin lỗi gì đó. Nhưng rồi vẫn chỉ chết trân ở đó, lúng búng ba tiếng ê a.
Còn anh… anh thậm chí còn chẳng hề nhìn thêm tôi lần nữa. Khi anh bước qua tôi để khép cửa rồi lại quay vào, có gì đó trong tôi như tan ra thành từng mảnh. Có hai con người, đứng cách nhau một bậc thềm và khoảng vài bước chân, mà cứ ngỡ như cả trăm ngàn dặm.
Đèn tắt. Quán tối om.
Tôi muốn khóc. Mà khóc không nổi.
Túi quần chợt rung lên. Anh Minh is calling. Tim tôi giật thót. Số điện thoại mà tôi đã lưu hàng tháng trời mà chưa một lần liên lạc. Hóa ra, chúng tôi đã tự tìm được số điện thoại của nhau… mà không biết, hoặc là khôn

Trang: [<] 1,2,[3]
Đến trang:
Game miễn phí tặng Mozilla