watch sexy videos at nza-vids!
Thông báo: GameUngDungMienPhi.Wap.Sh đã chuyển về địa chỉ http://MeOLa.Yn.Lt
Các bạn hãy truy cập http://MeOLa.Yn.Lt để đảm bảo quyền lợi.
Android 5000 Game và Ứng Dụng miễn phí cho Android
» Wap Xem Phim Người Lớn (cấm trẻ em)

Có lẽ thiên đàng là nơi đẹp nhất dành cho em

- Thể loại: Truyện Ngắn Tình Yêu
- Đăng lúc: 10:08 28/11/2013
- Lượt xem: 45

Có lẽ thiên đàng là nơi đẹp nhất dành cho em, Truyện Ngắn Tình Yêu Có lẽ thiên đàng là nơi đẹp nhất dành cho em

ân khấu cuộc đời có kịch bản riêng của nó. Mỗi khoảnh khắc là độc nhất vô nhị. Hãy sống từng khoảnh khắc như thể nó là qua trọng nhất…
..

..

..
*Xoảng* *Xoảng* *Xoảng* ~ Tiếng vụn vỡ của những mảnh thủy tinh trong veo vang lên một âm thanh cay đắng ở sàn nhà lạnh lẽo <img src="http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/2.gif"/>
-Thì sao chứ?! Tôi nhận nuôi nó thì sao?! Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, nó không phải con riêng của tôi, tôi chỉ nhận nuôi con bé ở Cô nhi viện Bình Minh thôi ~ Người đàn ông trung niên thốt lên những câu nói lạnh nhạt bên cạnh những mảnh thủy tinh vỡ
-Anh đừng có biện minh cho cái hành động sai trái của bản thân. Tôi sẽ không bao giờ tin vào một người đàn ông thủ đoạn như anh nữa đâu ~ Còn người phụ nữ trẻ đẹp kia cứ nấc lên thành tiếng cùng màng mưa lệ đắng
*Chát*
Và sau câu nói đó, thì người phụ nữ đã nhận được một cái tát như trời gián vậy!
-Tôi thủ đoạn, đúng! Tôi ác độc, đúng! Cô cứ nghĩ theo những gì cô nghĩ đi. Tôi cũng đã nhịn cô trong suốt 20 năm qua rồi. Còn bây giờ thì trả lại tự do cho tôi nhé. ~ Nói rồi ông ta bước đi thật nhanh, để lại trên bàn một tờ giấy… “Đơn li hôn” đã có sẵn chữ kí của mình.
Nhìn theo bóng dáng của người chồng dần khuất xa, nhìn vào tờ giấy ông ta để lại. Mọi thứ xung quanh như dần tan biến trong phút chốc đối với Triệu Minh Châu. Bà ta không giữ được thăng bằng, ngã khuỵu xuống đất, tay ứa máu vì bị mẻ chai cứa vào. Cảm giác đau giờ đây còn là gì nữa đâu khi mọi thứ cứ bao phủ bởi một màu đen chứ?!
Có phải chỉ vì Hàn Nhất Trung – người đàn ông trung niên ấy đã nhận nuôi cô con gái thôi, mà họ lại gây mâu thuẩn như vậy?! Hay là vì một lí do nào khác?!
Cùng lúc đó, có ai biết ở bên góc khuất bên này, Hàn Thiên Tuyết – cô con gái đang cắn chặt môi để không thốt thành lời, để kiềm chế những giọt lệ sắp tràn hoen mi không?! Thì ra, người bố, người mẹ mà cô tôn thờ bấy lâu chỉ là bố mẹ nuôi thôi sao?!
Cũng ở góc khuất bên kia, Hàn Thiên Vũ – cậu con trai cũng đang bần thần trước những gì diễn ra trước mắt…
Hai con người đứng ở hai bầu trời khác nhau, đối diện nhau, nhưng họ không thấy được nhau!
..

..

..
3 năm sau
*Xoảng*
-Tôi không cần cô quan tâm đâu, đi đi, cút ra khỏi gia đình tôi đi. ~ Bà mẹ có số phận không mấy may mắn ngày nào đang giận dữ, hất bát cháo của Thiên Tuyết nấu cho xuống đất và hét lên ầm ĩ.
Bà tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ và ghê tởm. Suốt 3 năm qua, từ cái ngày ấy cô luôn phải sống trong cái cảnh như vậy. Sống trong sự ghẻ lạnh và thành kiến, căm ghét của người mẹ mà cô yêu thương nhất. Nước mắt cô lại chực trào, chỉ biết đứng im lặng, im lặng mà thôi!!!
-Chuyện gì vậy mẹ?! ~ Thiên Vũ từ cửa chạy vào, hốt hoảng với những gì đang xảy ra
-Con trai à, con đuổi con đàn bà hồ ly đó đi đi, đuổi nó ra khỏi nhà của chúng ta nhanh đi. Mẹ…mẹ sợ nó lắm rồi ~ Mình Châu, bà ta lại hét lên
-Được rồi, được rồi! Mẹ nằm nghỉ đi, nhé ~ Thiên Vũ nhẹ nhàng dỗ dành mẹ mình vào giấc ngủ
Thực ra Minh Châu, bà ta bị chứng trầm cảm cộng với tinh thần suy sụp, không ổn định nên mới thành ra thế. Chuyện Thiên Tuyết là con gái nuôi đến giờ vẫn chưa được bật mí, nhưng bà luôn có ác cảm và căm ghét cô vô cùng.
-Em không sao chứ, Gấu con?!
-Em không sao đâu, anh vào xem mẹ thế nào đi
-Được rồi! Ngốc quá, anh đã bảo là em không cần lo, mẹ đang bị khủng hoảng tinh thần, làm gì cũng vô ích thôi. Hiểu chưa?!
Nói đến đây thì anh đã thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng hồng của cô em gái. Như một phản xạ, anh vội ôm chầm lấy cô, ôn tồn bảo :
-Anh cấm em không được khóc nữa nghe chưa?!
Cô…chỉ biết lặng thinh! Bao lâu nay, anh chắc chẳng biết chuyện cô là em gái nuôi đâu nhỉ?! Anh vẫn tốt với cô, vẫn xem cô như bảo bối của riêng anh! Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, lòng Thiên Tuyết như bị nén chặt lại, đau đến ngạt thở. Đơn giản vì lúc nhỏ, cô ước hai người họ chẳng phải là anh em, bởi vì cô đã yêu thầm anh từ lâu lắm rồi. Nhưng giờ đây khi ước mơ đã thành sự thật, thì cô lại sợ sệt, không dám nói, bởi vì cô sợ anh sẽ ruồng bỏ cô như mẹ vậy Y_______Y
..

..

..
Vẫn như mọi khi, hôm nay trời nắng rất đẹp, nhưng Thiên Tuyết vẫn ngái ngủ. Một tuần nay cô được “giải thoát” vì mẹ cô đã đi du lịch để giải khuây [ Thật ra là bị Thiên Vũ ép đi <img src="http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/1.gif"/> ]*Cốc* *Cốc* *Cốc*
Bị đánh thức như vậy cô rất chi là bức xúc, và thầm nguyền rủa cái người đánh thức cô dậy. Mang cái bộ mặt nhăn nhó ra mở cửa
-Nhóc con! Dậy đi chơi với anh nào ~
Hơ hơ! Cái ý nghĩ nguyền rùa đó vội vàng vụt tắt trong cô ~ Lâu lâu mới có một dịp, tích tắc trong 10 phút, Thiên Tuyết đã diện lên cho mình một bộ đồ không mấy cầu kì nhưng rất hợp thời đại! Trong lòng vui như hội, vì được đi chơi riêng với Thiên Vũ, dù mọi người có nhìn bằng ánh mắt nào thì cô cũng chẳng quan tâm, nhỉ?!
-Đi đâu thế anh?!
-Đi công viên ^_^
-Hớ! Em có phải con nít đâu mà vào
-Thì đi công viên người lớn
-Có nữa à?! ~ Mắt cứ trân trân nhìn anh trai, haiz yaaa~ kiểu nào anh ấy cũng có thể nói được. Hoàn toàn bó cái tay, buộc cái chân.
Ưm thì là cô hạnh phúc thế đấy
Ưm thì là cô vui vẻ thế đấy
Ưm thì cô chẳng quan tâm gì nữa
Ưm thì mặc kệ mọi thứ
Chỉ như thế này thôi là được rồi phải không?!
Nhưng tất cả như là vụn vỡ khi những gì đang diễn ra. Tất cả, tất cả như đang chống lại cô nàng nhỏ bé của chúng ta vì! Hôm nay Thiên Vũ đã dẫn cô đi chơi để giới thiệu bạn gái của anh cho cô. Khi nghe xong, Thiên Tuyết cũng chẳng tin vào sự thật… cô cứ ngỡ mình đang mơ, đang còn trong giấc mơ khủng khiếp nhất >_____< Nhưng nếu là mơ thì cô đã không cảm nhận được cái cảm giác đau nhói đến nghẹt thở thế này. Chị ấy đẹp hơn cô, chị ấy dịu dàng hơn cô, chị ấy được Thiên Vũ yêu hơn cô…và chị ấy đã có tất cả, tất cả những thứ mà cô muốn có.
Chỉ nhẹ bước theo sau để nhìn cái cảnh trước mắt. Từng bước từng bước trĩu nặng níu kéo bước chân cô. Đã chìm vào hư vô rồi sao?! Đã tan biến hết rồi sao?! Chỉ trong phút chốc mọi thứ thật đen tối…
~~~~
Từ ngày hôm đó, Thiên Tuyết không có nỗi một nụ cười tự nhiên. Cô vẫn cười, cười trước mặt anh một cách gượng gạo. Mỗi tối khi bước lên giường nhắm mắt thì cô lại gặp ác mộng. Thật sự rất khủng khiếp!!! Bức tường to lớn vững chãi mà cô tin tưởng kia giờ dần nứt. Bao niềm tin và hy vọng cô ấp ủ kia giờ dần theo mây gió mà đi đến miền vô cực. Thật sự cái cảm giác nó quá đau, đau đến không thể cảm giác được nữa. Mỗi ngày thức dậy là thêm một chút sợ sệt, thêm một chút lo âu, thêm một chút thất vọng. Thực chất cô mạnh mẽ nhưng có mạnh mẽ không?! Nhìn đi, lúc này thì sao?! Quá yêu đuối – mỏng manh đến độ chỉ cần chạm nhẹ thì nó vỡ ra mất rồi.
Cuộc đời cô còn lại gì?! “________” Bao năm qua cô sống được là vì cái gì đấy?! Cô gắng đứng dậy thật vững chắc là vì cái gì đấy?!
Rồi những ngày tháng tiếp theo sẽ như thế nào?!
Mù mịt quá, chẳng thế định hình bất cứ một cái gì cả…
Có thể khi ai đó nhìn vào thì họ bảo cô điên! Đúng, cô muốn điên lắm…Có ai hiểu cho cô cảm giác lúc này đây. Một đứa con gái nuôi chẳng được mẹ yêu thương, rồi là người anh cũng là người cô yêu thầm ấy giờ đã có người yêu và đang rất hạnh phúc!
Ưm thì chỉ còn một trái tim nhỏ bé đầy vết xước ở đây thôi! Thật cô đơn và đáng sợ
.
-Anh à, em đi khám bệnh chút nhé! Tối hôm qua dầm mưa bây giờ bị cảm mất rồi
-Để anh chở đi
-Không cần đâu ạ ;D Em tự đi được rồi
Nói rồi cô mang giày chạy thẳng một mạch. Tối hôm qua đang trên đường về nhà thì mưa ở nơi đâu lại ào ào kéo đến. Hì, chẳng ai cần cô cả. Đến cả mưa cũng muốn xua cô đi thật xa mà. Thầm nhếch một nụ cười bất cần…
Đã mấy ngày rồi cô chẳng bước chân ra khỏi nhà. Hôm nay không khí thật trong lành, hy vọng một ngày tốt lành sẽ đến ^___^
-Bác sĩ……à cảm ơn ạ! ~ Thiên Tuyết ngắt một quang dài rồi vội vàng cảm ơn và chạy đi ra khỏi bệnh viện.
Cô đang rất đói bụng, phải tìm ngay một cái gì đó ăn mới được, uống nữa chứ! Hôm nay phải làm tất cả những gì mà cô đã bỏ lỡ trong những ngày qua. Thật ra thì phải giết thời gian, cô không cho phép đầu óc mình suy nghĩ bất cứ một cái gì nữa!
.

.

.
2 tháng sau
-Con nhóc này, em cứ xin số chị ấy làm gì, định nói xấu anh à?!
-Đi mà anh hai! Em xin anh đấy ~ Thiên Tuyết làm khuôn mặt phụng phịu trông cực babi <img src="http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/3.gif"/> )
-Anh….không thể nói được em nữa rồi! Nè cô, đừng có nói xấu anh đó, nghe chưa?!
-Okie anh nè! Anh hai của Gấu làm NO.1
Thiên Tuyết chạy tọt lên phòng để lại một sự ngẩn ngơ của Thiên Vũ >”<
[Em là em gái của anh Vũ đây ạ! Chị có thể vui lòng cho em một chút thời gian để gặp nhau được không chị?!][Ừm...tối nay nhé em!]Sau khi ngắt điện thoại, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má gầy gầy của cô! Rồi tiếp tục chực trào một cách mãnh liệt như đang biểu tình điều gì đó. Cô liền nằm dài ra giường, úp mặt vào gối…để cho nước mắt tuôn một cách tự do không thể kiềm chế được nữa, hiểu không?!
Thiên Vũ vừa đi làm về thì thấy cơm canh đã được dọn sẵn và một tờ giấy có để sẵn trên bàn “Anh trai ăn cơm ngon nhá, hôm nay Gấu của anh trổ tài nấu nướng đó <img src="http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/4.gif"/>
Anh cười…một nụ cười hạnh phúc!!!
Sáng hôm sau Thiên Tuyết đã đánh thức Thiên Vũ thật sớm. Với một lí do rất đơn giản, mẹ sắp về nên cô muốn anh đưa cô đi chơi một bữa cho thỏa thích ^___< Và Thiên Vũ dù có đôi chút khó hiểu còn buồn ngủ nữa nhưng anh không muốn làm em gái mình buồn. Nên đã đồng ý tức khắc!!!
Họ đi rất nhiều nơi. Chơi bắn súng, cầu siêu tốc, đạp xe đạp trên không…Hầu như chơi tất cả trò chơi trong khu vui chơi. Đến trưa cả hai mới mệt lả người. Họ vào quán, cho cái bụng căn no rồi sẽ chơi sau <img src="http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/3.gif"/> ) Vì nó đang biểu tình nhiều quá
-Vui không nhóc?!
-Hơ, không vui “_______” Mà là rất vui, hihi
-Hôm sau chúng ta lại đi tiếp!
-Còn có hôm sau sao?!
-Gì?!
-À không..vâng ạ ^___^
-Đúng rồi, ăn nhanh anh dẫn em đến một chổ
-Chổ nào thế anh?!
-Suỵt~~ Bí mật <img src="http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/3.gif"/> )
Cười phì trước cái nháy mắt làm ngơ của anh trai…Cô nhất định sẽ không bao giờ quên!
-Yaaaa~~~~
Thiên Tuyết bỗng nhiên lên tiếng. À không cái này là bất giác thôi ;D Trước cái vẻ đẹp của khung cảnh trước mắt. Một đồi cỏ xanh lung linh cùng những cánh bướm lượn lờ….
-Chỗ này là nơi bí mật của anh đó. Em nên vinh hạnh vì là người thứ hai cũng là người cuối cùng biết nó đi
-Hớ! Còn chị….
-Đối với ai cũng vậy. Anh cũng có quyền giữ một bí mật nho nhỏ mà ~ Chưa kịp để Thiên Tuyết nói xong anh đã cướp lời
Hạnh phúc đến lạ kì! Cô nhất định sẽ ghim chặc khoảng khắc này vào tim…
Cô và anh ngồi xuống bên thảm cỏ, cả hai nằm dài ra để cảm nhận cái mát tự nhiên. Thật thoải mái! Lúc này không có cái gì để len lỏi vào suy nghĩ của hai người cả! Ngoài không gian nơi đây và cái người bên cạnh!!!
Có lẽ thiên đàng là nơi đẹp nhất dành cho em

Thiên Tuyết dạo này lạ, rất lạ phải không?! Hình như cô muốn bỏ nơi này đi thật xa, thật xa…
Hôm nay cô lại cùng Thiên Vũ đi ăn kem, món ăn khoái khẩu của cô
Hai người đang ngồi ăn bỗng nhiên cô nảy lên một ý tưởng dở người ~
-Anh à! Chúng ta đọ sức đi
-Cái gì?! ~ Thiên Vũ trố mắt trước cái lời đề nghị của cô em gái
-Chúng ta sẽ đua nhau chạy về nhà nha! Xem ai đến trước…lúc nhỏ chúng ta rèn luyện thường xuyên cơ mà
-Nhá nhá nhá anh trai ~ Thấy gương mặt nhăn nhó của anh cô cố năn nỉ
-Hừm…em đúng là lắm trò!!! Vậy thì….
“Anh chạy trước”
Thiên Vũ nói dở câu và đứng dậy chạy thật nhanh <img src="http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/1.gif"/> )
-Ơ ơ ơ! Anh ăn gian
Cố cũng vội vàng tăng tốc “bay” theo. Cô nghĩ thầm nếu anh đến trước thì cô sẽ nói ^____^ Và cầu nguyện là anh sẽ đến trước… Thiên Tuyết vượt mặt Thiên Vũ không lâu sau đó và hai người cứ tranh qua tranh lại. Và cuối cùng Thiên Vũ đã thắng, anh đã đến nhà trước và nhìn lại Thiên Tuyết đang dốc sức, hì hục chạy vào sau
-Anh win rồi nhé! Quà đâu?!
-Em…mệt…quá…cho…em…nghỉ…một….chút….đ…
Nói đến đó cô nằm luôn xuống thảm cở ở trước nhà
-Này…này nhóc con, có mệt thì vào nhà nghỉ, gì mà yếu thế hả?! Nằm ở đây em sẽ là trung tâm chú ý cho mọi người đấy. Gấu con!
Mặc cho anh nói cô cứ nhắm mắt
Lát sau Thiên Vũ tiếp tục kêu nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Sặc, không lẽ cô ngủ rồi sao?!
-Thiên Tuyết! Thiên Tuyết! ~ Thiên Vũ lay mạnh cô cười nhẹ, nhưng sau đó nụ cười anh vụt tắt vì anh lay mạnh như thế mà cô không dậy. Thường thì cô rất dễ tỉnh ngủ cơ mà >____<
Thiên Vũ dần mất bình tĩnh vì sự im lặng lạ kì của Thiên Tuyết và rồi 10 phút sau cứ như vậy. Cô tiếp tục nhắm chặt mắt không chút động tĩnh….
-Thiên Tuyết…Thiên Tuyết
Hoảng người, Thiên Vũ vội ôm cô đến bệnh viện!
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt ních
Anh bắt đầu sợ…
Anh bắt đầu lo lắng…
Anh bắt đầu mất bình tĩnh…
Cơ thể của Thiên Vũ bắt đầu run run lên! Anh sợ, anh sợ cái gì đó!
*Tít*
Và rồi cái cánh cửa đó cũng chịu hé ra
-Bác sĩ, em gái tôi bị gì thế?! ~ Anh cuống lên hỏi bác sĩ
-Anh là người nhà của bệnh nhân sao?!
-Đúng vậy
-Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Tại sao cả nhà không theo dõi bệnh nhân?! Tôi nhớ là đã xem bệnh án và nói cho cô rồi mà! Xin lỗi bây giờ chúng tôi hoàn toàn không làm được gì nữa….
Sau khi vị bác sĩ bước đi, cũng là lúc đôi chân Thiên Vũ mềm nhũn ra, anh ngã khuỵu xuống đất… “Cái gì vậy?! Ung thư giai đoạn cuối sao?! Các người đùa à?! Rõ ràng là đùa thật mà… Con bé mạnh khỏe lắm mà. Nhầm rồi, nhầm rồi. Bệnh viện nhầm rồi”
Sắc mặt Thiên Vũ biến đổi liên tục anh như vừa bị sét đánh vậy. Anh không tin và vội chạy đến phòng bác sĩ náo loạn cả lên
-Mấy người bị điên rồi sao?! Bác sĩ mà khám kiểu gì vậy hả?! Em tôi chẳng có bệnh gì cả, không có bệnh gì cả…BIẾT CHƯA?! ~ Anh hét ầm lên trong vô vọng đến mức phải gọi bảo vệ đến
Lang thang vòng quanh khuôn viên, đến bây giờ Thiên Vũ vẫn không thể tin được. Anh không tin, không bao giờ tin là Thiên Tuyết sắp rời xa anh. Khuôn mặt anh xanh xao hẳn, gầy đi hẳn… Đã 1 tuần rồi mà Thiên Tuyết chưa chịu mở mắt, cô cứ nằm im trong sự lặng lẽ…
-Gấu con à, em đang làm gì thế hả?! Em ngủ phải không?! Ưh anh biết em đang ngủ mà, dậy đi. Đừng để anh phải chăm sóc nữa, anh còn đi làm mà, em biết không?! Em cứ như vậy là hư lắm, anh sẽ ghét em đấy… Gấu con à! ~ Hàng nước mắt bỗng nhỏe đi mắt của Thiên Vũ, anh nắm chặt tay cô và nói trong vô thức một cách đau đớn tột cùng
Đột nhiên cánh tay Thiên Tuyết cử động, gắng gượng mở đôi mắt ra để nhìn người con trai đang lảm nhảm không cho cô yên giấc nãy giờ….
-Thiên Tuyết, em tỉnh rồi. Em tỉnh rồi thật sao?!
Cô không thể nói…chỉ gật đầu cười nhẹ!
-Em sắp chết rồi phải không anh?!
-Im đi, đừng nói bậy như vậy. Em sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, hiều chưa!? Rồi chúng ta lại chạy đua, cùng ăn kem, cùng đi chơi khắp nơi, em phải nhanh chóng khỏe lại đấy!
-Hiii, được rồi. Em không nói nữa, em sẽ nhanh chóng khỏe lại…
Và cô chìm trong giấc ngủ cùng Thiên Vũ!!!!
Mấy hôm sau, cô cùng Thiên Vũ xin xuất viện và đi chơi khắp nơi. Tuy nhiên, cô không thể đi được mà phải ngồi xe lăng. Chỉ trong hai ngày mà hai người họ đã đi gần hết thành phố. Và bình minh hôm nay cô muốn anh đưa ra cánh đồng cỏ hôm trước. Thời gian vội vã gấp gáp cứ thôi thúc hai người họ. Tối hôm qua căn bệnh đã hành hạ cô đến quặn thắt, cô đã gắng gượng đến hôm nay…Vẫn giữ được nụ cười trong sáng!!!
Anh cùng cô bên đồi cỏ. Hôm nay nó thật đẹp và lung linh huyền diệu. Ánh bình minh trải khắp mọi nơi sưởi ấm cho mọi vật, cả cô nữa
-Sao không nghỉ mà ra đây làm gì?!
-Em muốn nói với anh một chuyện
-Sao?! Để hôm khác nói cũng được. Em chưa khỏe mà
-Không! Thiên Vũ à, anh đừng tự lừa dối cả anh và em nữa…Anh cũng biết rõ mà, phải không?!
Đột nhiên không khí trầm xuống đến mức nghẹt thở >____<
-Anh phải thật bình tĩnh khi nghe em nói đó!!! Anh…có biết em không phải là em ruột của anh không?! ~ Thiên Tuyết nói từng chữ cay đắng
Lặng yên
-Biết ~ Đột nhiên Thiên Vũ trả lời một cách rất tự nhiên làm Thiên Tuyết ngỡ ngàng không thể chớp mắt – Anh biết, em biết sao?! Anh cứ tưởng chỉ một mình anh thôi…không ngờ em…
-Làm sao anh biết?!
-3 năm trước
-Không lẽ anh….
-Ưh anh vô tình thấy bố mẹ cãi nhau và nói về chuyện này
-Sao em không thấy anh nhỉ?!
-Anh cũng chẳng thấy em, anh cũng không ngờ là em đã biết rồi!!!
-Vậy anh có biết em yêu anh không?!
-Biết!!!!
Một lần nữa Thiên Vũ làm cô ngạc nhiên muốn té ghế *~*
-Nhưng anh không thể làm gì. Vì sợ nếu mẹ biết thì mẹ sẽ đuổi em đi thật…Anh rất sợ….
-Anh…
-Đúng! Anh cũng rất yêu Gấu con của anh
-Vậy tại sao anh lại coa người khác?!
-Vì mẹ ép…
-Hiiii! Được rồi, em không thể nói gì hơn đâu! Anh có thể cho em ôm một cái không?!
Thiên Vũ nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, rồi quì xuống bên cô, ôm chặt cô vào lòng…
-Anh phải sống thật tốt đấy, sống cả phần của em nữa! Ở nơi kia, em sẽ cầu chúc cho anh…Anh nhớ là bây giờ em không còn yêu anh nữa đâu! Nên em ra lệnh anh phải đến với chị ấy nhé… Em không cho phép anh không hạnh phúc!!! Còn việc chăm sóc mẹ nữa chứ….Đừng làm em thất vọng được không?!
-Em nói gì thế?! Anh không…..
-Anh hứa đi ~ Thiên Tuyết thì thầm bên tai rất nghiêm túc
-Anh…hứa!!!
Trên khuôn mặt của cô nở một nụ cười mãn nguyện
-Cảm ơn anh vì đã cho em một hạnh phúc!
Rồi đôi mắt của cô dần khép lại, một giọt lệ trong veo nhỏ xuống cánh đồng làm nó ánh lên thật buồn thảm….
Im lặng…thật im lăng….
Thiên Tuyết thì thầm những câu cuối cùng
-Anh yên tâm! Em…….sẽ….hạnh phúc, và thiên đàng là nơi đẹp nhất dành……………………. cho em!
Và rồi đôi mắt ấy đã nhắm lại mãi mãi!!!!
-Không…………………Thiên Tuyết!!!! Anh không cho em chết, em hiểu không?! Thiên Tuyết, Thiên Tuyết….
Thiên Vũ hét lên thật to! Nước mắt chực trào trên khuôn mặt của chàng trai này! Anh ôm chặt cô vào lòng ôm thật chặt người con gái mà anh yêu!!!!
Từ bây giờ anh mất cô…mãi mãi sao?!
Giữa cánh đồng bát ngát!
Một người nhưng hai tâm hồn
Hương thơm nhè nhẹ của cỏ
Gió thoảng qua bên tai…
Có lẽ thiên đường là nơi đẹp và tốt nhất dành cho Thiên Tuyết!
Có lẽ hạnh phúc đừng nên quá ngắn ngủi
Có lẽ Thiên Vũ sẽ sống tốt thôi đúng không Thiên Tuyết?!
Một tình yêu không trọn vẹn nhưng nó đầy đủ cả hai nửa trái tim…..
Truyện Ngắn Tình Yêu Khác
Game miễn phí tặng Mozilla
Chia sẻ: SMS Google + Twitter Facebook Zingme LinkHay
Link:
BBCode:
Có lẽ thiên đàng là nơi đẹp nhất dành cho em | Truyện Ngắn Tình Yêu | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

xem full Có lẽ thiên đàng là nơi đẹp nhất dành cho em | Truyện Ngắn Tình Yêu | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Có+lẽ+thiên+đàng+là+nơi+đẹp+nhất+dành+cho+em+|+Truyện+Ngắn+Tình+Yêu+|+GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Có, lẽ, thiên, đàng, là, nơi, đẹp, nhất, dành, cho, em, |, Truyện, Ngắn, Tình, Yêu, |, GameUngDungMienPhi.Wap.Sh