watch sexy videos at nza-vids!
Thông báo: GameUngDungMienPhi.Wap.Sh đã chuyển về địa chỉ http://MeOLa.Yn.Lt
Các bạn hãy truy cập http://MeOLa.Yn.Lt để đảm bảo quyền lợi.
Android 5000 Game và Ứng Dụng miễn phí cho Android
» Wap Xem Phim Người Lớn (cấm trẻ em)

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 42

- Thể loại: Truyện Online Hay Nhất
- Đăng lúc: 11:34 29/11/2013
- Lượt xem: 82

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 42, Truyện Online Hay Nhất Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 42


Giờ đây cậu không thể nghĩ thêm được điều gì khác nữa, trong đầu trống rỗng chỉ biết chạy tới nơi đã được cậu lập trình trong bộ não là phải đến đó thật nhanh cách đây vài giây……

___o0o___

Bệnh viện…

Thấy Gia Bảo chạy tới Gia Huy đang ngồi ở băng ghế chờ liền đứng dậy.

-   Nội sao rồi hai? Hộchộc… _ cậu thở hổn hển.

Thay cho câu trả lời Gia Huy đưa ánh mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, đèn đỏ trên cửa phòng đang sáng-có người đang cấp cứu… là nội của Gia Huy và cậu…

Yuu theo cậu đến đây nhưng chỉ kịp chạy lò dò theo sau cậu, vừa đến nơi Yuu đã thấy hai người ngồi sầu não trên băng ghế chờ trước phòng cấp cứu… Không giám nói nhiều mà chỉ giám đến ngồi xuống cạnh cậu.

Yuu vừa ngồi xuống cậu đã đứng phắt dậy bước qua ghế bên kia của Gia Huy ngồi.



-   Tại sao nội lại trong này? _ cậu hỏi cụt lủn.

-   Lên cơn co giật.

-   Lâu chưa?

-   Anh đang ở nhà Na Na thì zú gọi nội vào viện cấp cứu nên anh chạy tới liền, vừa đi vừa gọi cho em đó, mà sao em không nghe máy sớm? _ Gia Huy nhìn qua cậu.

-   …

-   Gia Bảo, tay em bị sao đây? _ Gia Huy hốt hoảng khi thấy tay cậu chảy nhiều máu, vì nãy giờ chỉ để ý đến nội nên anh không biết.

-   Em không sao.

-   Thế này mà nói là không sao à? _ Gia Huy cầm tay cậu lên xem vết thương. – Đi băng lại ngay nếu không sẽ nhiễm trùng mất. _ Gia Huy kéo tay cậu đi.

-   … _ cậu vẫn ngồi không chịu đứng dậy nhưng rồi nhìn vào đôi mắt anh trai đang quan tâm mình cậu không nỡ chối từ. – Thôi được rồi, em sẽ tự đi anh ở đây với nội đi.

-   … Thế cũng được.

-   Để em đi với anh! _ Yuu nói.

Cậu khựng lại nhìn Yuu tích tắc với ánh mắt dao cạo rồi không nói gì mà chỉ đi thẳng.

Dù vậy nhưng Yuu vẫn nhất quyết lẽo đẽo theo cậu…

Dù cậu không nói nhưng Gia Huy biết tại sao thái độ của cậu với Yuu khác lạ đến thế. Vì ít nhất một lần anh đã có cảm giác bất lực và căm phẫn này…



“Cạnh” _ cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ bước ra với chiếc áo blouse trắng.

Gia Huy và cậu vội chạy lại hỏi

-   Sao rồi bác sĩ? _ Gia Huy.

Đúng lúc ấy cậu vừa xử lí vết thương xong và quay về thấy bác sĩ ra cậu kiền chạy lại đợi kết quả.

-   … _ vị bác sĩ im lặng.

-   Bác sĩ nói đi! _ cậu giục.

-   … Hiện tại đã qua cơn nguy kịch. _ vị bác sĩ nói.

-   Phù… _ cả hai đều nhẹ lòng được chút ít.

-   Nhưng…

Cơ mặt hai anh em chưa giãn ra được bao lâu đã lên gaan trở lại khi nghe bác sĩ còn từ “nhưng”

-   Nhưng nhưng sao bác sĩ? _ Gia Huy quýnh lên.

-   Thời gian của bà không còn nhiều nữa, trong những ngày cuối đời này gia đình hãy cố gắng đáp ứng những nguyện vọng của bà ấy để bà có thể thanh thản trước khi…

-   Đủ rồi! _ cậu quát lớn vì không muốn nghe thêm.

-   Cảm ơn bác sĩ, xin lỗi vì em trai tôi…

-   Tôi hiểu mà. _ vị bác sĩ nói rồi trở lại vào trong.

Đèn phòng cấp cứu tắt, bà được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt…

Hầu như lúc nào hai anh em cũng đều thay nhau túc trực bên giường bệnh chỉ đợi bà tỉnh lại.



___o0o___

Cô thấy lo lắng khi đã ba ngày không liên lạc được với cậu, gọi điện không bắt máy đợi điện thoại thì càng không thấy, cũng không gặp không nói chuyện.

“Ò í e thuê bao quý khách…”

-   Cái anh chàng này thích chơi trò ú tim dã man à nha. _ cô nhìn màn hình điện thoại nghiến răng trèo trẹo mắng. – Gọi cả mấy chục cuộc rồi cũng không thèm trả lời, tớ mà biết cậu đang ở đâu thì…

“Cộc cộc cộc” _ tiếng gõ cửa cắt ngang dòng bực tức của cô.

“Cạch” _ cô đứng dậy mở cửa.

-   Chị Trâm Anh! Chị vào đi.

-   Uhm!

-   Chị ngồi xuống đây. _ cô kéo ghế cho Trâm Anh ngồi.

-   Cứ để chị tự nhiên được rồi em, mà hai đứa dạo này sao rồi? Chị thấy Bảo ít ghé đây chơi.

-   Haizzz _ cô xụ mặt xuống.

-   Lại cãi nhau à?

Lắc đầu

-   Vậy là gì?

-   Mấy ngày rồi em chưa liên lạc với cậu ấy được.

-   Mấy ngày rồi?

-   Chính xác là 2 ngày 20 tiếng 31 phút đấy chị ạ.

-   Em tính từng phút cơ đấy?

-   Em không biết đâu. _ cô úp mặt xuống gối.

-   Chắc là Gia Bảo bận thôi, em phải biết thông cảm cho cậu ấy chứ.

-   em không biết tại sao thì thong cảm kiểu gì chứ?

Trâm Anh lắc đầu chịu thua tính ngang ngạnh của cô.

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

Điện thoại cô rung lên, cô vội nhắt qua giường với lấy điện thoại trên bàn.

Nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng cô mừng ra mặt nhưng được vài giây lại tỏ ra giận dỗi, giục điện thoại ra một bên giường.

-   Sao em không nghe?

-   Không thích.

-   Là Gia Bảo gọi đúng không?

Chuông vẫn reo mà cô không trả lời.

-   Thôi nghe đi kìa kẻo để người ta chờ kẻo để người ta mong. _ Trâm Anh lườm yêu.

-   Không.

-   Thôi chị về phòng đây chúc hai đứa vui vẻ hen. _ Trâm Anh đá lông nheo rồi đóng cửa lại.

Cô cầm điện thoại lên nhìn so đo tính toán.

-   E hèm… _ cô hắng giọng.

Lấy lại giọng rồi cô nghe máy

-   Trần Na Na xin nghe.

-   “Cậu chưa ngủ à?”

-   Sắp.

-   “Mấy hôm nay cậu gọi cho tớ nhiều vậy có chuyện gì không?”

*Đồ đáng ghét, bộ có chuyện tui mới gọi cho cậu được hả?* _ cô nghĩ thầm.

-   Bây giờ mới để ý tới người ta gọi à?

-   “Tớ xin lỗi! Tại máy tớ hết pin mà mấy hôm nay tớ chưa về nhà được nên không mở máy mà biết cậu gọi.”

-   Giờ thì về rồi hen?

-   “Chưa.”

-   Vậy sao gọi được?

-   “Tớ mượn máy một chị y tá rồi lắp sim tớ vào.”

-   Ờ phải rồi cậu luôn có tài làm mấy nữ y tá phải xiêu xiêu vẹo vẹo mờ.

-   “Cậu giận tớ à?”

-   Mà khoan, “y tá”, “mấy bữa”… bệnh viện cậu đang ở bệnh viện à? Cậu bị sao mà vào đó? Cậu bị lâu chưa? Bệnh viện nào? Ở yên đó tớ tới liền! _ cô quýnh lên.

-   “Bình tĩnh nào! Không phải tớ, tớ đang rất bình thường.”

-   Không phải cậu?

-   “Uhm”

-   Vậy…



(Chishi mạn phép ngắt cuộc gọi để chuyển cảnh tại đây nhé!)

___o0o___

Sáng hôm sau tại bệnh viện nơi bà cậu đang hôn mê…

Cả cô và Trâm Anh đều đến bệnh viện.

-   Gia Bảo! _ thấy cậu đang đứng dựa vào tường trước cửa phòng bệnh cô liền gọi.

Cậu ngạc nhiên vì thấy cô cùng Trâm Anh bất ngờ đến đây.

-   Bà sao rồi em? _ Trâm Anh hỏi.

Cậu vẻ mặt đượm buồn chỉ lắc đầu mà không nói.

-   Cậu ổn chứ? _ cô nhìn cậu lo lắng.

“Cạch” _ đúng lúc ấy Gia Huy mở cửa phòng ra ngoài. Anh cũng ngạc nhiên khi thấy cô và Trâm Anh ở đây.

-   Sao hai người lại đến đây?

-   Anh xấu lắm nha, chuyện vậy mà không nói cho bọn chúng em biết. Anh coi tất cả là người ngoài hết hả? _ cô trách móc.

-   Anh không có, chỉ là sợ phiền đến mọi người thôi.

-   Chuyện cũng đã vậy rồi hơn nữa anh ấy cũng đâu muốn, em đừng trách anh ấy nữa. _ Trâm Anh lên tiếng. – Em đoán không lầm thì hai anh em chưa ăn sáng đúng không?

-   Anh không đói. _ Gia Huy trả lời.

-   Bé Na, em đưa Bảo đi ăn sáng đi chứ cứ thế này thì gục lúc nào không hay đó.

-   Vâng ạ!

Cũng đã lâu hai người chưa có khoảng thời gian riêng tư nào, Trâm Anh biết ý nên tạo cơ hội cho cô và cậu.

-   Còn anh Gia Huy giao lại cho chị nhé! _ cô nói rồi kéo tay cậu đi không cần hỏi ý kiến.

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 43
Truyện Online Hay Nhất Khác
Game miễn phí tặng claudebot
Chia sẻ: SMS Google + Twitter Facebook Zingme LinkHay
Link:
BBCode:
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 42 | Truyện Online Hay Nhất | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

xem full Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 42 | Truyện Online Hay Nhất | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Đồ+khốn!+sao+để+tôi+nhớ+cậu+?+–+chương+42+|+Truyện+Online+Hay+Nhất+|+GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Đồ, khốn!, sao, để, tôi, nhớ, cậu, ?, –, chương, 42, |, Truyện, Online, Hay, Nhất, |, GameUngDungMienPhi.Wap.Sh