watch sexy videos at nza-vids!
Thông báo: GameUngDungMienPhi.Wap.Sh đã chuyển về địa chỉ http://MeOLa.Yn.Lt
Các bạn hãy truy cập http://MeOLa.Yn.Lt để đảm bảo quyền lợi.
Android 5000 Game và Ứng Dụng miễn phí cho Android
» Wap Xem Phim Người Lớn (cấm trẻ em)

Truyện ngắn hay - Quen là để yêu, anh nhé (1)

Sưu tầm 
12h đêm. An lê bước trên con đường. Cô hít đầy buồng phổi không khí đêm mát rượi và trong lành. Sương đêm đã xuống, An vòng tay ôm lấy bờ vai gầy, sao lúc này, cô thèm một cái ôm.

An tự hỏi, mình có thực sự được ôm chưa nhỉ, rồi cô bật cười giữa màn đêm buốt giá, có lẽ chưa. Ngay cả mẹ, mẹ cũng chưa ôm cô thắm thiết và dịu dàng yêu thương. Mẹ luôn bận rộn với công việc. Căn nhà của họ luôn trống rỗng cái gọi là tình yêu. An không muốn đối mặt với sự cô đơn đó, cô lẩn tránh nó và lao vào những cuộc chơi vô bờ với lũ bạn, nhưng điều đó chưa bao giờ làm cô hết cô đơn. Buổi sáng, An là một con người năng động hoạt bát, nhưng đêm về, cô lại phải đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo. An đeo lên mình một chiếc mặt nạ lạnh lùng, tất cả chỉ để che giấu sự yếu đuối của tâm hồn. An cũng từng biết yêu, một mối tình đơn phương. Anh quan tâm đến cô dịu dàng như với người em gái, chính anh đã cho cô cảm giác an toàn, ấm áp. Nhưng cũng chính anh đã gieo vào An những vết thương lòng lớn nhất.

An về tới trước cổng, có bóng người. Là anh.

- Cơn lốc nào đưa anh đến đây vào giờ này thế.

- Em đi đâu về mà khuya vậy, 12 giờ rồi đó.

- Có gì thì nói nhanh đi, em muốn ngủ.

- Em đang quen với Hải Minh sao?

- Phải. Có vấn đề gì sao? – An lạnh lùng, cô không quen người khác soi mói đời tư của mình.

- Em điên rồi, nó... nếu em không biết thì anh nói cho mà biết, Minh quen em chơi thôi, nó không yêu em đâu. Em chưa từng nghe về chiến tích của nó à.

- Nghe rồi thì sao mà chưa nghe thì sao? Bộ anh nghĩ em quen ai đó là vì tình yêu sao. Em cũng như nó thôi... quen chỉ để quen.

- Nghe anh nói, chia tay với Minh ngay.

- Thôi đi, em nói rồi, em không yêu ai, càng không cần ai yêu. Đừng làm ra vẻ quan tâm người khác nữa. Đừng đi làm việc rỗi hơi nữa.

An bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

- An, đừng làm trò trẻ con nữa. Em lớn rồi, phải biết lo cho bản thân chứ. Em bỏ cái thói đi chơi khuya đi. Không tốt, em là con gái đó.

- Vớ vẩn, em làm gì không cần anh dạy..

- Em nghe anh nói, em phải chia tay với Minh... Anh biết rõ nó... nó nghiện đấy.

An bật cười chua chát. Tiếng cười vang lên khanh khách như muốn xé cả màn đêm tĩnh lặng... Anh nghĩ cô không biết ư? Có chứ, nhưng một kẻ bất cần đời như An, cô còn kén chọn gì nữa. Gia đình, tình yêu... tất cả An đều không có. Những gì cô sở hữu được chỉ là tiền và nỗi cô đơn sâu thẳm trong tim. Bây giờ, ngay cả tử thần có lẽ An cũng không sợ nữa là một tên nghiện ngập.

- Rồi sao nào? Nghiện, có sao đâu, một thói quen ở đời thôi. Chẳng phải anh cũng nghiện vùi đầu vào sách vở và cái thứ gọi là tình yêu cao thượng của anh sao? Em không được cái thú tao nhã lành mạnh như anh, em chỉ nghiện rượu, nghiện thuốc, và biết đâu, nay mai em thử đến ma túy nữa...

Bất ngờ, anh tát An. Một cái tát đau đến rát da thịt. Một cái tát làm nghẹn cả trái tim An... Cô khẽ xoa xoa má, đôi mắt cô nhìn anh ánh lên sự ngạc nhiên đến tột độ. Cô phân vân, cánh tay giơ cao, như một phản xạ bảo vệ bản thân. Nhưng An không sao xuống tay trả đũa anh được. Một sức mạnh vô hình nào đó giữ cô lại, An chỉ đứng như trời trồng , trừng mắt ngó kẻ vừa cho mình một cái bạt tai.

- Anh đánh cho em tỉnh ra... em điên rồi An, cái gì làm em mụ mị.

- Anh hỏi cái gì à? Em hoàn toàn tỉnh táo, đó là cuộc đời em chọn... Phong, để em yên đi...

Phong nhìn An, thở dài. Anh không thể để cô trượt dài trên con đường này được nữa. Phải làm sao để An có thể hiểu.

An quay bước vào nhà, cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, cô không cần một lời khuyên răn. Hơn ai hết, An hiểu rất rõ kết quả của những ngày tháng vô bổ này, nhưng cô không thể dứt ra được, đặc biệt khi không có lấy một lý do để từ bỏ. Một cuộc sống tử tế không dành cho cô.

- An, anh nhắc lại, em phải từ bỏ kiểu sống này. Ngay lập tức chia tay Minh đi.

- Không đấy. Anh làm gì được.

- Vậy anh phải làm thế nào để em hiểu ra đây hả?

- Quen em đi, em sẽ từ bỏ tất cả. Được chưa, một điều kiện.

An đã làm tới, cô biết, chỉ cần chạm đến điều này Phong sẽ từ bỏ. Làm thế nào một kẻ chung thủy như anh ta lại chấp nhận yêu cầu này của cô. Đúng như An dự đoán, gương mặt được phản chiếu trong ánh đèn đường nhợt nhạt của Phong dần biến sác. Một nét ngạc nhiên, sửng sốt. An nhếch mép, cô quay người bỏ vào nhà. An hiểu, Phong sẽ bỏ cuộc.

- Anh đồng ý...- Phong nói nhỏ, lời nói nhẹ như một tiếng thở dài, như một cơn gió ào thổi qua – Anh sẽ đồng ý. Vậy từ nay, mình quen nhau nhé. Còn em, hãy nhớ những gì em đã hứa.

Phong phóng xe, nhanh như một làn khói. Anh nghe tai mình ù ù, đầu óc quay cuồng với hàng trăm ý nghĩ. Phong không ngờ An lại đưa ra một lời đề nghị như vậy, cô có biết, điều đó chạm vào nỗi đau của anh. Nhưng anh còn sự lựa chọn nào khác, anh đã mất Linh, anh không thể mất cả An, cô em gái bé bỏng, người bạn thân nhất cuộc đời này.

Phong không biết, phía sau anh, An bàng hoàng đứng nhìn theo bóng của anh đang dần khuất xa.

Ảnh

An bước vào nhà, cô buông phịch người xuống nền gạch lạnh. Căn nhà trống rỗng như dự đoán, An cảm nhận thấy sự cô đơn đang trùm lấy cô từ mọi phía. Tại sao Phong lại đồng ý, tại sao Phong lại quan tâm đến cô như vậy. Sao anh cứ cho cô hy vọng rồi dập tắt nó, sao anh cứ phải để cô day dứt, để cô phải suy nghĩ thế này. An bật tung cửa sổ, một luồng gió lạnh buốt cả sống lưng tràn vào căn phòng.

An châm một điếu thuốc. Cô nhắm mắt lại để tận hưởng cái làn khói đang ngấm vào cơ thế. Những kỉ niệm tràn về bên cô. Như một thước phim quay chậm, An nhìn thấy mình năm 3 tuổi, bố và mẹ chia tay. Mình An, khóc ròng trong ngôi nhà rộng lớn. Năm 6 tuổi, An gặp Phong. Anh lớn hơn cô 3 tuổi, là con trai của người giúp việc. Ngày đó, anh là người bạn duy nhất của cô. Và có lẽ đến bây giờ, Phong vẫn là người quan tâm nhất đến cô. Họ lớn lên bên nhau, là một cặp thanh mai trúc mã. Nhưng Phong chưa bao giờ dành cho cô thứ tình yêu mà một người con trai dành cho một cô gái. Lẽ đương nhiên, Phong yêu một người khác. Người con gái may mắn ấy là Linh. An biết, mình mãi chỉ là người thứ ba.

An rít một hơi thuốc, nồng, nhưng ru con người ta trong cảm giác dễ chịu đầy mộng mị. Cô chợt nghĩ vì sao mình đến với thuốc lá, đó là năm 20 tuổi, An không có một gia đình êm ấm, không có một tình yêu trọn vẹn, không có cả một tình bạn trong sáng như thủa nhỏ. An cô đơn, như chính lúc này vậy. Cô, lao vào những cuộc chơi, cắt đứt mọi liên lạc với anh. Cô không muốn nhìn thấy sự hạnh phúc của Phong, không muồn thấy anh tay trong tay với người con gái khác. Nhưng rồi chính cô, gặp lại anh, rũ rượi và kém sức sống như một cái xác. Linh, không chịu nỗi áp lực từ bố mẹ, những người kịch liệt phản đối mối quan hệ với Phong, đã tự tử. An đến bên an ủi Phong, rồi đêm về, cô tự an ủi mình khi biết được tình yêu của Phong dành cho Linh. Cô hiểu, Phong rất yêu cô gái đó. Và An, mãi không có giá trị gì trong mắt anh. Phong dần lấy lại sự cân bằng, dần trở về với cuộc sống thường nhật. Còn An, vẫn tiếp tục đầm mình trong những cuộc vui sáng đêm.

An phải làm thế nào đây, cô biết, Phong không yêu cô. Nhưng, có cái gì đó khiến lòng cô bồi hồi. Có lẽ cô đã quên mất cảm giác được quan tâm, và hôm nay Phong đã nhắc cô nhớ. Ừ thì, quen chỉ để quen thôi.

An dụi thuốc. Cái mùi thuốc quyến rũ mà độc hại kia bay mất, An ngửi được mùi thơm ngào ngạt đâu đây. Hoa nguyệt quế, thứ hoa trong trắng, tinh khiết nhất. Hoa nguyệt quế, có lẽ ngày mai, một góc sân sẽ trắng xóa màu hoa, những cánh hóa mong manh chỉ nở và tỏa hương trong một đêm duy nhất. Hoa nguyệt quế...

An cố dỗ mình vào giấc ngủ êm đềm. Có lẽ ngày mai sẽ tươi sáng hơn chăng.

------------------

An đã dậy từ lâu, nhưng cô vẫn cố nằm thêm tí nữa. Mùi nguyệt quế đã bay mất, thay vào đó là tiếng chim véo von trên cành. Bình minh của An luôn trễ hơn 10h, nên cô chưa bao giờ biết được cảm giác thích thú khi nghe tiếng chim hót. Thật bình yên.

King Kong, có tiếng chuông cửa. Là Phong.

- Giờ này mà em còn nướng, sắp khét rồi. Nhanh đi, anh đưa em đến một chỗ tuyệt lắm,

Nơi Phong nhắc đến là một quá café sách nhỏ.

- Sao anh lại đưa em đến chổ quái quỉ này. Chẳng có gì thú vị.

- Còn anh thì thấy mấy chổ em hay đi mới không có gì thú vị đó. Nhâm nhi một tách trà và đọc một quyển sách, điều đó không thú vị sao?

An im lặng, có lẽ cô không thể nào cảm nhận được như anh. An ngắm Phong lật từng trang sách, nét vui thú hiện rõ trên gương mặt. Niềm vui của anh thật đơn sơ, còn niềm vui của An, chỉ là ngắm nhìn anh trong lúc này. Phải làm thế nào để có thể được bên Phong mãi nhỉ, để được anh yêu thật nhỉ. Phải chăng, An và Phong đã quá xa để có thề gần lại, phải chăng An không thể nào có được trái tim của Phong.

An khẽ lắc đầu, cô không cần nhiều đến vậy, chỉ cần được ở bên anh, dù ngắn ngủi cũng đã là niềm vui rồi.

- Hồi xưa em rất thích trà sữa. – Phong nói, anh thấy An đang khuấy cốc trà của mình một cách chán nản.

- Ừ thì hồi xưa...

An và Phong có cả một buổi chiều để ôn lại những kỷ niệm thủa nhỏ. Cả hai cũng không ngờ họ lại có nhiều kỷ niệm đến vậy.

Hôm nay là một ngày thật vui, đối với cả hai.

Từ hôm đó, An và Phong thường hay gặp nhau hơn. Công việc của một nhà văn giúp cho Phong có nhiều thời gian rảnh rỗi, anh có thể cùng An lang thang ở những nơi mình thích. Anh đã tự hứa với lòng sẽ quan tâm đến An thật nhiều để bù dắp cho An những tháng ngày qua. Đối với Phong, An luôn là cô em gái bé nhỏ cần được bảo vệ.

Cuối tuần, Phong tranh thủ đưa An về quê ngoại của anh, nơi có những cánh đồng ngút ngàn, những rặng cây xanh mát. An reo lên thích thú, cô như một đứa trẻ ngoan được mẹ dắt đi mua kem vậy. An, ngang ngạnh là vậy, mà khi được về với thôn quê cũng dường như đáng yêu hơn.

An, cô bé thành thị, lần đầu tiên được câu cá, trèo cây, lần đầu tiên được thả diều giữa cánh đồng bát ngát. Lần đầu cô bắt dế, đào trùn. Ôi hương quê, nó làm cho con người ta hiền hơn, làm cho lòng người thanh thản hơn.

- A... a... a.... – An hét lớn. Cô và Phong đang đứng trên đồi, nơi có thật nhiều gió.

An ước, mình có thể ở mãi đây, sống mãi trong cảm giác bình yên này.

Game miễn phí tặng claudebot
Chia sẻ: SMS Google + Twitter Facebook Zingme LinkHay
Link:
BBCode:
Truyện ngắn hay - Quen là để yêu, anh nhé (1) - Truyện ngắn hay - Đọc truyện trực tuyến | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

xem full Truyện ngắn hay - Quen là để yêu, anh nhé (1) - Truyện ngắn hay - Đọc truyện trực tuyến | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Truyện+ngắn+hay+-+Quen+là+để+yêu,+anh+nhé+(1)+-+Truyện+ngắn+hay+-+Đọc+truyện+trực+tuyến+|+GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Truyện, ngắn, hay, -, Quen, là, để, yêu,, anh, nhé, (1), -, Truyện, ngắn, hay, -, Đọc, truyện, trực, tuyến, |, GameUngDungMienPhi.Wap.Sh