watch sexy videos at nza-vids!
Thông báo: GameUngDungMienPhi.Wap.Sh đã chuyển về địa chỉ http://MeOLa.Yn.Lt
Các bạn hãy truy cập http://MeOLa.Yn.Lt để đảm bảo quyền lợi.
Android 5000 Game và Ứng Dụng miễn phí cho Android
» Wap Xem Phim Người Lớn (cấm trẻ em)

Vợ ơi! Anh yêu em. Tình yêu không khoảng cách – chương 1.1

- Thể loại: Truyện Online Hay Nhất
- Đăng lúc: 12:33 29/11/2013
- Lượt xem: 180

Vợ ơi! Anh yêu em. Tình yêu không khoảng cách – chương 1.1, Truyện Online Hay Nhất Vợ ơi! Anh yêu em. Tình yêu không khoảng cách – chương 1.1


Lời dẫn:

Bảy năm,

Nói dài không dài,

Nói ngắn không ngắn.

Đủ lâu để nhớ một người, cũng quá ngắn để quên một người.

Không biết tự bao giờ, lặng im không báo trước.

Tình yêu chầm chậm đến, nhẹ nhàng mà khắc sâu.

Ai nói không gặp là sẽ quên?

Ai nói cách xa là phai nhạt?

Ai nói tình đầu thường mỏng manh?

Bảy năm mong nhớ, chỉ vì một lời hứa,

Có đáng để lưu luyến mãi không?

Tất cả chỉ vì … Yêu???

***

PHẦN I : NHẬP HỌC VÀ HỒI ỨC

Chương 1: Nhập học

Một ngày mới lại đến với cuộc sống này. Ngày dài luôn bắt đầu bằng những buổi sáng tươi đẹp – một buổi sáng yên bình như bao ngày khác. Con người và chính những hoạt động của con người chính là gia vị tạo nên sự đa dạng cho cuộc sống. Và trên một lát cắt nhỏ, trong lớp học kia, tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên khi họ chuẩn bị nhận được kết quả kiểm tra hàng tháng.

*xôn xao……….xôn xao* *ồn ào……….ồn ào*

- Không biết bảng điểm tháng này thế nào ha? Tao lo quá mầy ơi!

- Ừ, tao cũng lo quá, tháng này tao thi không tốt.

- Giờ tao đợi kết quả mà đổ mồ hôi hột nà!

…………..bla………..bla………..

- Có bảng điểm rồi nè tụi bay ơi!!!! – Một giọng nói cất lên, tim bao người ngừng đập.

Đúng 3 giây yên tĩnh đến nghẹt thở thì:

- Đâu? Đâu? Cho tao xem nữa.

- Cho tao xem nữa……….

…………………chen lấn…………….chen lấn……………

- Ê!!! Hoàng Dương!!! Mày lại xếp thứ nhất nữa rồi!!!

- Kinh nhờ. Chúc mừng nhé!!!

- Ghen tị thật đấy!

- Ừ, kể từ khi nhập học, cậu toàn chiếm trọn vị trí thứ nhất, đánh bật được Hải Băng luôn rồi.

- Cảm ơn, cảm ơn mọi người nhé.

Hoàng Dương vừa cười cười như con điên vừa nói, chân tay cô thì khua khoắng loạn xạ.

- Ơn với huệ cái gì? Dậy mau lên nào!!!

Mẹ cô vừa kéo chiếc chăn mỏng vừa lay lay nhẹ tay gọi cô dậy.Bà vừa mới soạn sách giúp cô xong. Cô chun mũi tỏ vẻ nũng nịu rồi kéo kéo chăn chùm lên đầu.

- Mẹ ơi, mẹ để con ngủ thêm lúc nữa đi mà.

- Cha bố cô, lớn đầu như vậy rồi mà còn …….. – Bà mắng yêu

- Con cắn rơm cắn cỏ, con xin mẹ cho con ngủ thêm 5 phút nữa thôi được không ạ? – Cô nài nỉ như người một người đang xin giấc ngủ.

Mẹ cô nhìn con gái của mình khẽ mỉm cười. Nhưng chợt như vừa nhớ ra điều gì đó, bà khẽ nói:

- Chẳng phải hôm nay con phải tới trường nhập học sao?

Mới nghe tới đó, dù vẫn đang mụ mị trong giấc mơ đẹp cô cũng bật dậy. Mẹ cô bên cạnh cũng phải giật mình một cái. Sau khoảng 3 giây khựng lại

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Cô hét như chưa từng được hét.

- Con hét cái gì thế hả? Bố con mắng cho bây giờ. Con gái con đứa gì mà mồm cứ oang oang như cái đ*t vịt thế hả con?

Bà chau mày lấy tay bịt miệng cô lại. Bà lắc đầu mấy cái. Không hiểu tại sao trong cuộc đời bà lại có một đứa con như vậy nữa. Thật đúng là…….. bà thầm nghĩ. Cùng lúc đó, Hoàng Dương cũng bỏ được bàn tay của mẹ ra khỏi miệng

- Chết con rồi mẹ ơi, sao mẹ không gọi con sớm hơn chứ? Bây giờ là mấy giờ rồi??? – Cô bắt đầu hoảng hồn.

- Giờ là 6h30p rồi. Ơ hay con bé này. Mẹ gọi mày phải đến cả chục lần, lần nào cũng còn sớm mà mẹ, rồi lại kéo chăn ngủ tiếp, làm mẹ rát hết cả họng rồi, giờ mày lại nói thế à. Con với cái, sao số tôi khổ thế nhỉ, có đứa con thế này, mẹ nó già cả rồi mà sáng ra vẫn phải gọi nó dậy, rát hết cả họng, không thương thì thôi, lại còn quay ra trách cái thân già này đấy hả? ……..

- Stop!!!! – Cô giơ bàn tay ra hiệu dừng lại. Sau 1 giây nghiêm nghị, cô chạy tới quàng chân quàng tay vào người mẹ mà ôm. – Mẹ yêu yêu quý của con, con gái cưng biết lỗi rồi, mẹ yêu quý tha tội cho đứa con bất hiếu này nhé. Mẹ đã già cả rồi, vậy mà con vẫn bắt bẻ mẹ như vậy. Mẹ chỉ có một mà thôi, mẹ bị đau họng thì phải làm sao đây? Không thể để như thế được, con sẽ mua Singum cool air thông mũi mát họng cho mẹ, dù có phải đi vay nợ ngân hàng con cũng phải mua bằng được cho mẹ. Được không ạ?

Cô nói liền một mạch như đang đọc thuộc lòng bài diễn văn biểu cảm vậy. Mẹ cô cười sung sướng, bà cầm lấy tay con gái

- Ôi trời đất ơi!!!! Đây có phải là Trần Hoàng Dương con gái tôi không??? Mẹ nói thật với mày, từ bé tới giờ, mẹ dạy mày ăn, mày nói … nhưng đây là câu đầu tiên mẹ nghe thấy có tình người đấy. Thôi, đừng bẻn mép nữa. Mau đi chuẩn bị đi, muộn học bây giờ.

- Ôi, chết rồi, con quên mất, đúng là chỉ có mẹ con là tuyệt vời nhất.

Hoàng Dương thơm một cái vào má mẹ rồi vùng dậy, chạy ù vào WC đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Trước khi vào cửa nhà vệ sinh, cô còn thò đầu ra cười hì hì một cái, khiến mẹ cô bên ngoài phải phì cười. Trong lúc chuẩn bị,với tính hậu đậu cô chạy đi chạy lại phải đến mấy chục lần vì quên hết cái này tới cái kia. Mẹ cô tìm đồ cho cô cũng mệt bở hơi tai.

***

Khoảng 15 phút sau

Phù!!!! Cuối cùng cũng chuẩn bị xong. May mà có mẹ gọi dậy, nếu không thì “đại sự bất thành” rồi, haizzzzz. Cô thở dài một tiếng như đã trút được bao gánh nặng. Mà cũng tại cái máy tính đấy chứ, ai bảo hôm qua bắt đầu có phim The Avengers(Biệt đội siêu anh hùng) làm gì, khiến cô phải thức tới 12h đêm để xem hết phim. Đã biết cô có tính hay quên rồi, việc quên đặt báo thức cũng “thường” thôi, [>.<] có trách cũng chỉ trách mấy ông sản xuất phim, chiếu giờ nào không chiếu, lại đi chiếu đêm. Đúng rồi, cô vỗ tay “tét” 1 cái rõ to để cổ vũ cho lời thanh minh rất rất “thỏa đáng” vừa rồi của mình. À, quên mất. Phải mau đi học thôi, ngày đầu tiên tới trường mà đã tới muộn thì cực kì cực kì xấu hổ mất. Hỏi sau này cô còn ra oai với ai được nữa. Khà khà!!! Cô đứng ở đầu cầu thang cười ngây ngô với một đống suy nghĩ cực kì cực kì vớ vẩn trong đầu.

- Con bé này, còn đứng đây cười làm gì, mau xuống nhà ăn sáng rồi đi học đi. – Mẹ cô thấy con gái mình như vậy thì chỉ ngán ngẩm rồi nói.

- Yes madam!

Cô đưa tay lên chán chào theo hình thức quân đội rồi nhanh chân bước xuống cầu thang. Do thói quen, cô bước hai bậc một để đi xuống. Nhưng than ôi, với bản chất họ hậu nhà bà đậu nên cô bị vấp,mặt “tiếp đất” ngon lành như mọi ngày.[=.=’’]

- Con không sao chứ? Có cái tính hậu đậu mà mãi không sửa được, đi đâu cũng hấp ta hấp tấp. – Mẹ cô thấy vậy thì bắt đầu lo lắng

- Dạ không sao, hì.

Hoàng Dương ngẩng mặt lên, quay về phía mẹ cười hì hì rồi nói. Ngay sau đó cô đứng dậy như để chứng thực lời nói của mình. Cô vừa xoa xoa chân vừa đi ra ngoài cửa nhưng vẫn quay lại cười hì hì khiến mẹ cô phải bịt miệng để không khỏi bật cười. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra gì đó

- Con không ăn sáng à? – Bà gọi với theo

- Con không ăn đâu, con đi học đây, không muộn mất.

Vậy là Hoàng Dương dắt chiếc xe đạp điện được bố mua cho nhân dịp chuyển trường ra cổng, đội mũ bảo hiểm và leo lên xe. Cô xem xét lại chân tay và trang phục một lượt. May mà lúc nãy không xây xát gì, tí nữa thì … vỡ mặt. Xem ra công phu cô “tu luyện” từ nhỏ đã thành chính quả rồi. Ha ha ha… Cô cười khả ố.

Nhưng … đời ghét nhất chữ nhưng này…. cô đang cười thì có một chiếc mô tô phóng qua với vận tốc không thể nào nhanh hơn được nữa. Nó xả thẳng khói vào khuôn mặt cực kì … “trang trọng” của cô khi cười. Quạ quạ, quạ đang bay thành đàn trên đỉnh đầu. Cô ho sặc sụa, mới sáng sớm ngày ra đã được hít khói, mặt xám lại, tai đỏ bừng, cô hét

- Grừ……. grừ……….. đồ mất dạy…….. (Mèo: Độp…độp….động đất à….mấy độ thế này)

***

Hôm nay là ngày mà Hoàng Dương cô nhập học. Sau cả một năm trời ròng rã cố gắng, cô đã đạt được điều mà mình mong muốn. Hỏi tại sao cô lại cố gắng giành từng điểm số và chăm chỉ học như thế, chẳng phải để có ngày hôm nay sao? Việc đoạt giải Nhì kì thi HSG Thành Phố môn Tiếng Anh cũng chỉ là một thành quả cho sự cố gắng đó. Nhưng hơn hết, nó đã giúp cô “bay” tới gần hơn điều cô muốn, chuyển trường lên THPT QV1. Các bạn có thắc mắc tại sao không? Ngoài lí do được chuyển lên trường điểm học, có một môi trường đào tạo tốt hơn, ở nơi đó, còn có một người – tên khắc tinh – người mà cô vẫn gọi là yêu nghiệt, là kẻ thù duy nhất của cô. Xem ra lần này cô có thể công khai quyết đấu với hắn rồi. Cô cười như điên như dại ở ngoài đường. Mọi người xung quanh ngoái lại nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh. Cô bất chợt im bặt. Liếc mắt xuống cái đồng hồ. Ôi mẹ ơi. 7h15p. Còn có 15p nữa là vào lớp rồi. Lần này thì tiêu thật rồi, cô thầm nghĩ rồi vặn ga thật mạnh, băng băng tiến về trường.

7h25’

Vặn ga nhanh….nhanh….và nhanh hơn nữa.

Cổng trường kia rồi. Cánh cổng màu xanh hi vọng đang tỏa sáng dưới ánh nắng.

Cô mỉm cười. Nơi chắp cánh cho những ước mơ của cô bay xa là đây.

Nhưng mà sao cánh cổng lại đang khép vào thế kia.

Chết rồi, cổng ơi, mày đợi tao với. Cô thầm than.

Càng nghĩ cô càng nhấn ga mạnh hơn.

May quá, tới nơi rồi

10m nữa thôi. Và……

Rầmmmmmmmmm

Chiếc xe của cô đã tông thẳng vào một thằng hay một con nào đấy, [=.=”] nói chung là vào một người nào đấy mà cô không kịp nhìn mặt nên cũng chẳng biết … giới tính. Cả cô và người đó đều ngã, sao Hỏa sao Kim đầy đầu còn chiếc xe đổ kềnh càng, bánh xe vẫn quay đều, quay đều, quay đều …

Người đó lồm cồm bò dậy trước rồi đỡ cô đứng dậy sau, người đó ân cần hỏi han cô.

- Em không sao chứ?

Thì ra là con trai, cô nhủ thầm rồi đứng lên, xoa xoa khuỷu tay và đầu gối và hét lên tỏ vẻ chua ngoa đanh đá:

- Sao mới trăng cái gì, sao bay đầy đầu rồi, anh đi đứng kiểu gì thế hả?

- Em nói kiểu gì vậy, rõ ràng là em tông vào tôi mà. – Hắn biện minh

- Anh có mắt không? Thấy xe lao tới thì phải tránh ra chứ! – Cô ngang ngạnh.

- Tôi thật chẳng hiểu em đang nói gì, rõ ràng là tuy tôi đã đi sát bên lề, nhưng vẫn ở trên vỉa hè, em lao lên vỉa hè rồi tông tôi mà còn nói gì nữa!

Cô nhìn lại chiếc xe của mình, đúng là cô lao lên trên vỉa hè thật. Đuối lí, cô quay ra cười hết cỡ … khoe răng rồi nói

- Xin lỗi, do tôi vội quá, thật ngại quá, anh không sao chứ?

Cô nói và thầm nghĩ chắc hắn cũng không tới mức bắt đền mình chứ, bất giác cô sờ túi, không có gì cả, lần này mà bị bắt đền là thảm rồi. Cô nghĩ mà lệ rơi đầy mặt. Cùng lúc đó, có 2 tên mặc đồ đen từ đầu tới chân như mafia chạy đến.

- Cậu chủ, cậu không sao chứ? Xin lỗi vì tôi đến trễ.

- Không sao. – Hắn nở một nụ cười thật đẹp, nụ cười tỏa nắng

Hoàng Dương ngây ngất một hồi lâu rồi bất giác nhớ tới việc nhập học.

- Chết rồi, muộn học mất, xin lỗi anh, nếu gặp lại tôi sẽ đền bù sau.

- Này, em tên gì?

Hoàng Dương nói xong rồi dắt xe lên, phi thẳng vào trong trường, chẳng kịp nghe câu hỏi của tên vô danh ấy.

Sau khi cất xe xong, cô nhanh chóng tiến vào sân trường. Khung cảnh trước mắt khiến cô phải sững sờ. Trường mới của cô đây sao? Thật kinh ngạc, không thể tin nổi, đúng là trường điểm có khác, rộng bát ngát, có khi phải bằng một cái sân vận động ấy chứ. Cô chạy lăng xăng xem xét mọi thứ.

to be continue…

Đọc tiếp Vợ ơi! Anh yêu em. Tình yêu không khoảng cách – chương 1.2
Truyện Online Hay Nhất Khác
Game miễn phí tặng Mozilla
Chia sẻ: SMS Google + Twitter Facebook Zingme LinkHay
Link:
BBCode:
Vợ ơi! Anh yêu em. Tình yêu không khoảng cách – chương 1.1 | Truyện Online Hay Nhất | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

xem full Vợ ơi! Anh yêu em. Tình yêu không khoảng cách – chương 1.1 | Truyện Online Hay Nhất | GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Vợ+ơi!+Anh+yêu+em.+Tình+yêu+không+khoảng+cách+–+chương+1.1+|+Truyện+Online+Hay+Nhất+|+GameUngDungMienPhi.Wap.Sh

Vợ, ơi!, Anh, yêu, em., Tình, yêu, không, khoảng, cách, –, chương, 1.1, |, Truyện, Online, Hay, Nhất, |, GameUngDungMienPhi.Wap.Sh